Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017

HÀ TĨNH MÌNH THƯƠNG
Tặng cô Trần Thị Lam

Thương lắm quê mình "khúc ruột miền trung"
Nắng, gió, cát bay hòa trong giọt sữa
Bưng bát cơm ăn mà lệ lòng chan chứa
"Chữ mệnh" "chữ tài" đâu dễ bén duyên nhau

 Anh thăm Tố Như, thương lắm câu Kiều
Đời bạc bẽo, nổi chìm dâu bể
Bao năm rồi "Sắc màu nhân thế"
Sóng gợn đôi bờ, dòng Lam chẳng đổi thay

Anh lại về quê mẹ chiều nay
Nắng vẫn nắng, biển vẫn xanh màu lá
Nhưng lòng anh thì xuyến xao đến lạ
Biển có còn... sóng vỗ tuổi thơ tôi?

Thương biển quê mình, thương con sóng trùng khơi
Cá chết trắng phơi mình trên bờ cát
Giữa biển khơi mà sao lòng khao khát
Biển yên bình...biển biếc bao la

Hà Tĩnh mình ơi trong mỗi câu ca
Điệu ví Giận Thương từ Dòng Lam, Ngàn Phố
Muối nặn, gừng cay từ vành nôi nhỏ
Em gái lớn khôn với những câu hò

Đất nước mình... rồi có đươc như mơ
Em không biết, anh cũng không biết được
Anh hỏi tiền nhân, hỏi người đi trước ...
Nắng gió quê nhà, Hà Tĩnh mình thương.

 P/s Bài thơ được viết sau khi đọc bài Đất nước mình ngộ lắm phải không anh và bài Anh đừng về Hà Tĩnh những ngày ni

4 nhận xét:

Link : <a href="Link URL">CLICK HERE </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]